Monthly Archives: Tháng Tư 2011

Về Thơ…

Thơ đơn thuần chỉ là nghệ thuật ghép chữ. Bạn Ego nói thế hay bạn trích dẫn của ai đấy thì tôi không buồn điều tra, nhưng tôi thấy đúng. Nói thật là tôi ghét thơ, ghét đọc thơ thằng khác hay con khác. Tôi thậm chí cảm thấy xấu hổ khi đọc lại những gì mình viết. Thật quái đản là những lúc say tôi lại chỉ viết ra toàn những thứ đấy và đa phần là tôi muốn xóa ngay lập tức khi đọc lại những bài thơ mình đã viết và tôi đã làm vậy. Bạn Hiệp là người chửi tôi nhiều nhất trong những vụ như thế mặc dù tôi không chắc là bạn ấy có đọc hay cảm thấy hay tí nào với những bài thơ tôi đã viết…

Thật ra lúc say trong đầu tôi luôn hiện lên những đoạn nhạc, những hình ảnh thơ mộng pha chút chút bi tráng. Tôi luôn bắt đầu viết một bài thơ như cố viết lời cho một đoạn nhạc đầu tiên hiện ra trong đầu và cứ thế tôi gõ nó ra khi còn đủ tỉnh táo để làm thế. Nếu tính một lần say tôi viết một bài thơ thì bây giờ số thơ của tôi có thể là vài nghìn bài và thực là tôi hoàn toàn có thể làm thế nếu khi say có một em tốc ký ngồi bên cạnh. Cũng vì thế nên chưa bài thơ nào tôi làm lâu quá 20 phút và chưa một bài nào thực sự là một bài thơ. Đánh giá một cách chủ quan tôi nhận thấy mình có khả năng viết các thể loại bi hài kịch kiểu như Châu Tinh Trì hay các loại truyện ngắn kiểu Azit Nexin vì kỳ thực đấy là thế giới quan của tôi. Tôi thường quan tâm để ý và lãng mạn hóa những chi tiết be bé phía sau những điều vĩ đại ví như Tổng thống Mỹ ngoái mũi bằng ngón tay nào, hay lúc làm tình mặt M.Kundera trông có happy không… Nói chính xác là tôi thích quan tâm đến phần con người bên trong những tượng đài hay những tình huống cảm xúc thật nhất của người. Ấy vậy mà tôi là viết toàn những thứ không có thật như trong mấy bài thơ của tôi. Vì thế mà từ hôm nay, để cho phần con người tỉnh táo và đàng hoàng trong tôi không bị ăn hiếp bởi con người say nát và phi thực tế của thơ, tôi quyết định không làm thơ, không viết thơ và lúc say không bị nôn ra thơ nữa…


Thư gửi con trai

Thư của ba mình gửi khi mình vừa sinh ra hay cách đấy vài ngày. Tài liệu mới khai quật.

Con trai…!
Khi con ra đời trái đất vừa có thêm một giọt nước
đấy là khi con khóc, con đã bắt đầu trả nợ cuộc đời
nước mắt con rơi xuống
món nợ đầu tiên con trả cho cuộc đời

Con trai ạ !
Ba sẽ thử định nghĩa cuộc đời như khi ba vừa biết nói
Giọt nước rơi xuống lăn một mình và gặp những giọt nước khác
Những giọt nước ấy sẽ hóa thành dòng sông
Sông sẽ trôi đi con trai ạ !

Sông gặp cỏ thì thành đầm lầy
tuổi thơ ba hòa trong đầm lầy và vui thỏa với cỏ lau ngụp lặn
rồi sông nuôi lớn bầy cá nhỏ
bầy cá nhỏ giống như con, mắt xanh và nói hát rất nhiều

Lửa là món quà đầu tiên ba nhìn thấy từ chân trời
Lửa hâm nóng và sưởi ấm mọi điều tưởng như nguội lạnh
Lửa sẽ cho con tinh thần sống
Như ngọn lửa trong con khi con lớn thành đàn ông…

Con trai ạ !
Người đàn ông được sinh ra như con là món quà lớn của cuộc sống của tất cả những người đàn ông khác
Rồi con sẽ biết yêu thương, sẽ buồn phiền và hạnh phúc như tất cả những người đàn ông khác
Rồi con sẽ thấy dấu chân con in trên cát mềm khi những tình yêu đợi chờ con

Người đàn ông và bông hoa sẽ hóa thành tình yêu
Tình yêu và người đàn bà sẽ hóa thành tổ ấm
Tổ ấm và những đứa trẻ sẽ hóa thành xã hội con người
Con người và con người sẽ hóa thành tình yêu…

Con trai ạ…!
Cuộc sống là một vòng tròn hoàn hảo
Rồi có đôi khi con sẽ cố thoát ra như ba đã từng làm thế
Nhưng con ơi đấy là vòng tròn kín
Như tình yêu con sẽ mãi yêu hoài…

Con sẽ hoài nghi, ba biết một ngày con sẽ hoài nghi về cuộc sống
Con sẽ gặp dối lừa, đau thương hay kiếp nạn
Giống như con đường đầy đá và cỏ gai
Chân con sẽ rướm máu
Mắt con sẽ một chút lu mờ…

Tất cả những điều đấy con sẽ gặp trong vòng tròn khép kín
Vì bây giờ ba còn trong đấy
Ba sẽ đợi con ở tâm của vòng tròn.

Mẹ con, người đàn bà trả nợ trần gian
Ba gặp mẹ trong một ngày đầy nắng
cũng ở cuối chân trời khi ba còn mải miết với con diều no gió
Ba cũng tưởng cuộc sống đã là thế
đến khi ba được gặp mẹ con…

Khi người đàn bà yêu con trai ạ
Món quà lớn cho cha con chúng ta
vì họ yêu như thể họ sinh ra điều đấy
hay họ sinh ra chúng ta để họ yêu…

Mẹ con đến ngồi bên ba với cái váy màu xanh tơ lụa và điệu đàng quá thế
tóc mẹ thơm mùi lâng lâng khó tả
mẹ ngồi bên sông thả chân xuống dòng nước
mẹ ngắm con diều ba đã thả bay xa…

Ba viết thư này với một chút chút men
Cuối buổi chiều khi ba nghe con khóc
Tay ba run lên như vừa nắm lấy cuộc đời bé xíu
Ba khóc một chút thôi để cảm ơn con và mẹ
bà khóc để trả nợ cuộc đời khi con vừa sinh ra

Người đàn ông và giọt nước hóa thành tiếng khóc
Người đàn ông với một người đàn ông là bạn bè
Có vài người sẽ không làm như thế
vì họ sinh ra không trả nợ cuộc đời

Con trai tôi thoát thai từ hôm nay
Tôi viết cho nó những dòng tôi đã sống
Tôi cảm ơn mọi thứ đã trở thành…

Thư ba gửi con trai ngày đầy gió


Magenta in the wind, smile in the grass

The man in me will do nearly any task
As for compensation, there’s little he will ask
Take a woman like you
To get through to the man in me….

Anh ấy bắt đầu hát “the man in me”. Mắt anh ấy chìm đắm trên nền tối của bầu trời đầy sao. Dưới kia đám người hoan hỷ hát. Anh ấy chìm đắm trong cảm xúc của bàn tay run run và anh hát như chính người đàn ông trong anh muốn hát…

Strom clouds are raging all around my door
I think to myself i might not take it anymore
Take a woman like your kind
To find the man in me…

Những cơn bão xám lòng vòng ngoài cửa nhà anh ấy. Tôi tự nhiên cũng muốn nằm xuống và nhìn lên trời đầy sao. Cỏ dưới mông tôi cũng nằm xuống vì không biết đi đâu nữa. Nhiều khi muốn hôn một cô em dưới vòm trời đầy sao mịt mờ này. Nhưng cứ tìm mãi cái gì đéo biết nơi thằng đàn ông khốn nạn…

Anh ấy hát. Chân anh ấy run run, môi run run và hamonica run run, buồn không buồn thê thảm lắm. Tôi miên man nghĩ, tay tôi cũng run run mà có khi những cơn bão cũng run run…

The man in me will hide sometimes to keep from being seen
but that’s just because he doesn’t want to turn some machine
take a woman like you
to get through to the man in me…

Đôi khi anh ấy giấu mình dưới đám đông hằn học tò mò. Đôi khi anh ấy đéo muốn làm gì ngoài phóng xe máy lên những ngọn đồi. Những điều đấy là đương nhiên vì người đàn ông trong anh ấy phải làm thế… Đôi khi đéo phải tìm đâu nữa vì anh ấy đi quá xa thực tại vốn có trong anh ấy. Nhiều lúc anh ấy nói với tôi khi uống rượu cùng nhau “Ngày nào đấy tao không hát được nữa thì tao đã đi cùng người đàn ông ấy rồi”…

Tôi tiễn anh ấy thêm đoạn đường không dài lắm để anh yên tâm với người đàn ông mà anh ấy đã tìm được.

Cảm ơn Bob đã đến đã uống đã say và đã hát cùng tôi…

Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
và cạnh tôi là đồng vắng…

Anh ấy đi hoang, đi như cuộc đời anh ấy phải đi. Lên những ngọn đồi hay xuống những đồng vắng. Anh ấy đã đi và nằm xuống như bao nhiêu người đàn ông yêu cuộc sống này đến run rẩy. Tất cả chúng ta đều nằm xuống. Nhưng không chắc tất cả trong chúng ta đã từng sống…

Về trên phố cao nguyên ngồi
tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài…

Anh ấy đi và nhớ nhung, nhớ những điều thậm chí anh ấy chưa từng thấy. Nhớ tiếng gà khan khô bên đồi hay nhớ những bước chân mệt nhoài mà anh ấy chưa từng được bước tiếp… Tôi nằm xuống và cũng mệt nhoài vì tôi mãi cưu mang trên vai mình một dòng sông hay chỉ một giọt nước chảy hoài…

Lòng ta có khi
tựa như vắng ai
nhiều khi đã vui cười
nhiều khi đứng riêng ngoài…

Nhiều đêm muốn đi
về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về
ngồi yên dưới mái nhà…

Có một điều mà tất cả những người đàn ông đôi khi muốn làm là đi đâu đấy xa xa để thấy nhớ nhà. Vì con đường và mái nhà giống “The man in me and a woman like you”. Tất thảy đều dưới vòm trời và mãi tìm những điều xa xôi.

Anh ấy bắt đầu khóc thương một dòng sông. Đúng thế, dòng sông nào cũng đáng để khóc thương, dòng sông nào cũng đáng để phơi mình trên đấy.

Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió…

Cảm ơn Sơn đã đến, đã uống, đã say và đã là cơn gió…

Tôi bắt đầu viết về hai con người này vì họ là hai con người đàn ông mà tôi tôn trọng. Đôi khi cảm thấy như đã cùng uống rượu, đã cùng hát và cùng say. Với tất cả sự tôn trọng của một người đàn ông với một người đàn ông, tôi xin loài người hãy để cho hai con người ấy được là cơn gió hay cái đéo gì mà các anh ấy đã trở thành…

Có những bầy sống bám trên thân thể, trên tinh thần hay trên cả những nấm mồ. Có những cái chết chưa bao giờ sống và có những cuộc đời chưa bao giờ chết…

Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười

Nhiều đêm muốn quay về
Ngủ yên dưới mái nhà …

Bọn tôi nằm trên cỏ, ngước lên trời và nghe những chòm sao rơi xuống. Bọn tôi cười với những đôi chân đi qua, buổi tối mùa hè có cơn bão màu xám… Cách tôi một vài sải tay có cô em mặc váy đen đang bắt đầu muốn hóa thân thành dòng sông.

Cỏ châm mông em đấy…
Em muốn làm cơn mưa
Cho em thôi rạo rực
Em muốn làm gió mây
để tìm anh xa xôi
Em muốn là màu tím
vì nhớ anh lang thang…

Rồi em ấy bắt đầu cởi bộ váy đen để toàn thân em màu tím. Tôi cứ nhìn lên trời và cười với cuộc đời này…

Ps : Gán ghép và so sánh hai người đàn ông tự do là việc làm của lũ ruồi bâu xác thối…


Bản tình ca cho chàng nát rượu

Bên góc đường..
Bản tình ca cho chàng say rượu

Chàng đứng trên đôi chân run run
Môi chàng ngờ nghệch khói tỏa mờ
râu thê thếch như câu chuyện đời chàng chưa kể hết
Chàng hát, bản tình ca say rượu…

Hỡi đá sỏi, hỡi đá sỏi
Hỡi những móng chân vấp ngã những lần say
tao xin lỗi tất cả bọn mày
chúng ta cùng vấp ngã một phen
chúng ta đã vấp ngã một đời

Nhớ xưa
Hồ trường túi thơ ta nghiêng núi
Hoàng vân vai đàn ta ngăn sông
Chí ta lớn chân ta hóa đá mềm
Sức ta vươn hơi thở ta cháy rừng
Có điều chi khiến ta chùng mỏi gối
Chưa khi nào ta từng hóa phiêu diêu…

Chàng say rượu đã nát

Bên góc đừng chàng nát rượu cuộn mình rách
Nát một đời kiếp chàng hóa thiêu thân
Ai mơ cho chàng kiếp người tử tế
Ai mơ cho chàng kiếp sống mãi lênh đênh

Hạnh phúc của chàng mãi những điều chưa kể
Hạnh phúc của chàng mãi ở trong nhân gian
Há nhân gian mãi một đám lầm than
Há nhân gian mãi một đám điêu tàn…

Đã bao lần tay chàng cầm đao kiếm
chém ngang trời chém lũ điêu dân
Đã bao lần chàng ngỡ mình chiến thắng
Trên yên ngựa chàng rong ruỗi khải hoàn…

Đâu có thế, loạn quân đời nào hết
Lũ cầm súc ăn mòn từng tấc lưỡi
Lũ chó dại liếm từng đốt tay khô

Kiệt sức chàng nát rượu phơi mình trên đồng cỏ
Hoang tàn chàng mơ thấy phiêu diêu…

Chân buông thỏng chàng cuộn manh chiếu rách
Sương giăng mãi lối về chàng đã khép
Bên vệ đường chàng trút hơi thở cuối
Ai tiễn chàng chén rượu tay run run
Ai khóc chàng nước mắt trong đáy cốc

Tôi viết cho anh bản tình ca nát rượu
Tiễn anh về cười dưới những đụn mây…


làm điếm ở bến đò

Nhận chuyện giá xăng tăng , lạm phát . Mình post lại bài thơ cũ , bài này được (bị) bà codet trích vào truyện ngắn của bà mà không hỏi ý kiến tác giả, hehe

Làm điếm ở bến đò
mệt hơn ở thành phố
phải chòng chềnh sóng nước
phải ngước mắt thấy trời
làm điếm ở bến đò
phải lò mò đêm tối
lối về là con nước
tiếp khách không là giường
làm điếm ở bến đò
mò không ra hạt thóc
khách chơi thường trả rẻ
giá cơm cá trên trời
làm điếm ở bến đò
đến con bò còn khóc


tôi cho em một giấc mơ, em mơ gì nào ???!

Đấy là câu hỏi của tôi ngày hôm nay. Hôm nay tôi hỏi 10 người Việt Nam, 4 người Pháp, nhiều cô gái, một người Đức một người Phần Lan và vài thằng lang thang không nguồn gốc xuất xứ. Bức ảnh trên là 4 câu trả lời của người Pháp và câu trả lời của tôi. % người Việt nam đầu tiên xin một ngôi nhà chung cư cho ước mơ. % người Việt sau đấy và những cô gái không biết mơ gì. Người Đức thì mơ một cuộc sống yên bình. Người Phần lan thì mơ có thêm ít cỏ nữa…

Đấy là câu hỏi về ước mơ hôm nay. Tôi khá buồn vì bây giờ quá nhiều người không còn biết ước mơ là gì nữa… Và nhiều người quá tham lam trong một ước mơ !!!