Một đêm Khôn thức dậy thì thấy Dại đang uống bia viết nhảm. Khôn bảo :
_ Mày đi ngủ mẹ đi mai còn đi làm.
Dại đáp :
_ Đau quá ngủ thế đeck nào được.
Khôn bực mình tung chăn ngồi dậy mở cửa đi ra phố mua thuốc hút. Lâu lắm rồi Khôn mới đi đêm một mình trên phố, mọi lần Khôn đều đi cùng Dại, lúc nào cũng say, chân hai thằng cứ đá vào nhau. Dại hay chửi lúc say, hay hát huyên thuyên nên nhiều khi Khôn bực mình vì nhìn Dại cứ dại dại. Sống đến 30 tuổi đầu cùng nhau rồi mà lúc nào Khôn cũng thấy Dại thật khùng, nhìn đáng thương, đôi khi đáng yêu và đáng trách. Gió đầu mùa thổi tung ngọn cây làm Khôn thấy tỉnh ngủ hơn. Khôn ngồi nghỉ trên ghế đá bên hồ, mặt hồ lúc này cũng gợn lên vì gió đầu mùa. Sóng hồ nói với Gió :
_ Khuya rồi mày để tao ngủ, mai tao còn phải lăn tăn mừng cụ rùa lại nổi.
Gió đáp :
_ Rùa với chả nổi, già rồi chết con mẹ đi cho dân tình bớt đái xuống hồ, đi làm vại bia đi !
Nghĩ một lúc Sóng hồ lại đi cùng Gió ra quán nước chè uống bia. Khôn lại kéo thuốc, hắn nhớ lại tối hôm trước say với thằng dại ở cái quán bar ghẻ trên triền sông. Hai thằng ngồi nghe một thằng Pháp nói chuyện.
_ Em nói thật, bây giờ em chỉ muốn sống ở Hà Nội, em 35 tuổi rồi, sống cũng nhiều nơi nhưng thấy ở HN là vui nhất. Kumiko muốn về Nhật sống sau khi làm đám cưới. Em yêu Kumiko thật nhưng cũng yêu Hà Nội. Bọn anh nghĩ xem cuộc sống này cần gì nữa. Em mở quán bar này vì trước đây tháng nào em cũng mất 4 triệu để đi chơi, uống rượu cuối tuần. Giờ lại không mất tiền mà được gặp bạn bè, cuối tháng đôi khi còn có vài triệu bỏ túi. Vui lắm, giờ không sống ở đâu mà nhiều bạn bè thế này. Em rất thích nhiều bạn, nhiều khi một ngày không gặp bạn nào em cứ thấy thiếu thiếu. Ở Hà nội là thiên đường, thích uống say lúc nào cũng được, thích lượn xe máy ra đường hát hò, trêu gái, ăn phở… Vui lắm ! Mà tính em thích có bạn, ở đâu không có nhiều bạn thì chắc em buồn chết.
Khôn chốc chốc lại nhắc thằng tây Pháp :
_ Anh lớn tuổi hơn bọn em nên anh là anh.
Thằng Pháp xin lỗi :
_ Uh, xin lỗi ! Anh quen xưng em rồi, không hiểu sao người Tây học tiếng Việt lại thích xưng em với mọi người. Chắc cũng tại đi vào quán nào cũng toàn gọi em ơi.
Hôm đấy cũng say, Khôn và dại đi về cứ huyên thuyên nói chuyện về thằng Tây. Khôn nói :
_ Thằng tây dại vãi, cưới được con vợ đẹp rồi được về Nhật sống sung sướng mà cứ lăn tăn.
Dại nghe khôn hậm hực bật lại :
_ Mày im mẹ đi, mày biết thế nào là sống ? Mày cứ nghĩ có con vợ đẹp, nhà đẹp là sống àh ? Mày có làm tình với con vợ mãi được không ? Mày có ngồi mãi trong cái nhà đẹp đấy mà sống được không ? Mày có nghe nó nói Hà Nội là thiên đường của nó không ? Cuộc sống mỗi thằng mỗi cách, như mày thì lúc nào cũng nghĩ khôn, lúc nào cũng muốn có con oto chạy. Ha ha ! Tao không hiểu mày thích mấy thứ đấy làm gì nhưng tao biết là vì sao mày thích. Vì mày khôn, mày nghĩ rằng những thứ phù phiếm đấy khiến mày được tôn trọng, khiến mày có thể cười với mọi người và phê phán mọi người. Ngoài những thứ đấy ra mày có còn gì khác đâu, mày trống rỗng, vô hồn và chán ngắt. Khôn tự dưng thấy lả người mệt mỏi vì mấy lời của Dại. Hắn không còn đủ sức và lý trí để đáp lời Dại, hắn chỉ lầm bầm :
_ Ừ thì cuộc sống mỗi thằng mỗi cách, thế mày muốn sống thế nào ?
_ Thì tao đang sống đây, như hôm nay ngồi nói chuyện với thằng Tây là một cách tao đang sống, chỉ thế thôi ! Mày làm việc, làm được những việc mày thích, sống vui. Đôi khi gặp bạn bè nói chuyện, uống say. Hiểu được vì sao người ta muốn sống cũng là một cách để sống. Mày nhìn đi, ông xe ôm, bà hàng nước, mấy con phò kia có đáng sống không ? Bọn họ đâu cần triết lý, đâu cần lăn tăn vì sao ta sống ? Chỉ sinh ra và sống cuộc đời như phải làm thế thôi. Tất nhiên tao cần nhiều hơn tất thảy họ cộng lại. Tao sống vì tao biết tao sẽ làm được những cái tao thích làm, Có thể tốt đẹp hay chán ngắt với cái xã hội này. Nhưng đấy là cái tao thích làm và tao hy vọng là tốt đẹp. Mày nghĩ xem, mày sẽ có một chiếc oto, một ngôi nhà đẹp và sau đấy mày sẽ gọi tao mỗi tuần một lần uống cafe ở một chỗ mày đỗ được oto. Rồi tao phải nghe những câu chuyện chán ngấy về con vợ và những thứ như cứt ở cái tập đoàn nhà nước của mày. Mày nghĩ mày cao thượng hơn bọn chúng vì mày biết tâm sự với tao, tao sẽ là cái sọt để mày thủ dâm vào đấy ưh. Không đâu Khôn ạh ! Chúng ta sinh ra bình đẳng và chết đi bình đẳng, chỉ có sống là không bình đẳng vì những thằng như mày đéo có cuộc sống. Mày đã chết ngay từ lúc mày được sinh ra, mày đã đéo được sống vì mày đã chết lâu rồi.
Khôn kéo thuốc liên tục mà nghĩ về những lời Dại nói. Hắn lại lầm bầm “Cái thằng Dại đúng là dại thật ! Nó sống mà đéo biết tính toán, toàn nghĩ hão huyền”.
Mặt hồ phẳng như gương, mấy ngọn đèn xanh đỏ tím vàng rọi xuống khiến mặt hồ giống cái bàn thờ lớn. Khôn thấy buồn miên man, lâu lắm rồi hắn mới thấy mặt hồ không có sóng, lại thêm ánh đèn chớp nháy lòe loẹt. Khôn không hiểu tại sao người ta phải trang trí cho xấu đi những thứ vốn đã đẹp. Hút thêm vài điếu thuốc nữa Khôn đứng dậy đi về. Vừa đi hắn vừa lầm bầm “Cái bọn trang trí đã chết từ lâu rồi, mie nó”
một đêm không ngủ được vì mọc răng khôn . mie nó !