Tôi đi đến đây như một người xa lạ thật ! Đêm tối, say và buồn kinh khủng. Như đôi tay xa lạ gõ đều đều vào bàn phím những thứ xa lạ đang sắp viết ra.
Một ngày cuối đông
một ngày dài với những nỗi buồn nối đuôi nhau ùa đến. Xa lạ như chính tiếng hát tôi vừa ru ai đấy ngủ ngon.
Xa lạ như chính cái bóng tôi đổ dài trên triền đê và những dấu chân dẫm nát, trên cát có những nụ hôn in trên những cặp mông xa lạ. Ngờ nghệch và vô hồn như những con sóng xa lạ đập vào bến bờ xa lạ tít tắp.
Người đàn bà vừa đến hôm qua và đi qua hôm nay xa lạ nhìn tôi và chào tôi chàng xa lạ kia. Chia tay nhau trong một cái nhìn xa lạ. Bạn bè đang ngủ ngon trong giấc mơ xa lạ với một cuộc đời đâu ở mãi ngoài kia (Mr.milan kurdera).
Tôi cũng cố gắng nằm xuống trong một đêm xa lạ của một người lạ vừa đến đây, một thế giới xa lạ trong cơn hoang say xa lạ đượm mùi ruwouj bốc lên từ dòng sông hay cống rãnh xa lạ.
Ấy thế mà lại có những đôi mắt xa lạ nhìn tôi như gần gũi lắm. Thế mới thấy cuộc đời này xa lạ đến nhường nào.
Đêm xa lạ. Tôi đi lên một ngọn đồi nhìn xuống biển khơi. Gió rít mãi ngoài kia luôn luôn là tiếng goi xa lạ nơi hoang vắng. Tôi nghe như nhừa nhựa mùi xa lạ và đầy quyến rũ của một người đàn bà xa lạ. Gió ! người đàn bà xa lạ thì thầm vào tai tôi. Hỡi chàng xa lạ kia ! Cớ sao chàng đến đây ? Cớ sao chàng nhìn tôi như cái bóng của cơn gió xa lạ kia. Cớ sao cớ sao chàng xa lạ trong chính nỗi cô đơn ấy.
Tôi xa lạ với chính điều xa lạ ấy. Có ai gần tôi nhất lúc này chăng ? có ai là thứ xa lạ nhất lúc này chăng ?
Ngủ ngon nhé em ! Anh một người xa lạ !