Entry for November 20, 2007

Ngày mất ngủ.

Ở xứ của những chàng lùn không có ngày kỷ niệm nào khác ngoài ngày “của những người mất ngủ”, ngày 20/11. Năm nay trời se lạnh, một tên mất ngủ đến đần độn cuốc bộ lên qua những khu phố sầm uất của thị trấn mất ngủ nhân ngày mất ngủ. Chàng thất thểu bước đi qua hàng quán và nhìn ngắm mọi người trong xứ mất ngủ của mình bằng đôi mắt đục ngầu mất ngủ. Mọi khung cảnh chàng nhìn thấy cũng hóa gật gù, ngờ nghệch và mất ngủ như chàng.

Chàng mất ngủ quyết định cho đôi mông bé nhỏ của chàng xuống một hàng cafe bên đường. Chàng quan sát mơ màng lên những con người lướt qua. Những cô nàng điệu đàng ỏng ẻo lướt qua dưới khung trời chật hẹp khiến chàng nhớ về đàn vịt bị dịch năm nào ở quê hương chàng. Chúng nó thật đáng thương, chàng thầm nghĩ, nhưng mà thịt chúng ngon. Mấy anh phu đạp xe chở mấy bà tây già ngang qua lại nhắc chàng nhớ bọn bò sữa trong thời gian sinh nở. Chúng thật chậm chạp và mệt mỏi đến đáng thương. Chàng nhớ thời lên năm tuổi có lần chàng lấy que sắt hun nóng đâm sau vào hậu môn một con bò sữa đang kỳ thai nghén. Kết quả là nó bị hư thai. Nhiều năm sau đấy con bò không thể không rống lên mỗi lần đi vệ sinh. Những đêm chuyển trời thì cả một trang trại bò không thể nào ngủ được với nó. Thật đến khổ cho lũ bò cái. Chàng thương cảm nặng nề.

Hôm nay hình như không nhiều người nhớ đến ngày kỷ niệm của thị trấn là mấy. Cái ngày này mọi năm đều có đông người nhớ. Họ tụ tập từ sáng sớm ở đầu phiên chợ hò hét um trời. Một phần năm số rượu tiêu thụ của thị trấn được uống hết trong ngày này. Nhưng càng ngày càng ít người nhớ đến ngày mất ngủ. Chắc kinh tế phát triển nên nhiều người thôi không còn mất ngủ nữa. Dấn dà rồi họ cũng quên đi cái ngày kỷ niệm nặng nề ấy. Ngồi ngắm đường phố đến trưa, chàng uống hết phải 3 cốc cafe lớn và hút hết gần bao thuốc. Lúc này nắng lên cao, nó chói thằng vào mặt chàng đến là khó chịu. Rồi bỗng nhiên nước mắt chàng túa ra giàn giụa. Nó nhỏ xuống thành hạt to như hạt mưa nhỏ xuống từ mái nhà. Rồi nó chảy ra xối xả như nước đái của bọn uống bia ngồi lâu. Mẹ kiếp sao thế này, chàng vừa lau vội nước mắt vừa rủa thầm. Nước mắt cứ chảy được một hồi lâu rồi khô hẳn, khô hẳn như mưa rào. Rồi cơn buồn ngủ kéo đến. Một năm rồi chàng mới được cái cảm giác ấy. Một năm rồi chàng chưa ngủ. Cơn buồn ngủ xâm lấn từ từ, nhẹ nhàng như bàn tay mẹ chàng xoa nhẹ lên đầu chàng. Mắt chàng nhắm lại trong cảm giác đê mê đến khoái lạc. Các giác quan của chàng co giãn, giãy dụa và kéo nhau từ từ nằm xuống. Chàng khoan khoái thiếp đi.

Trên phố lúc này cũng có vài người ngã vật ra ngủ giống như chàng. Rồi đến cả một đường phố đều ngủ, được vài tiếng sau thì hầu như cả thị trấn đều ngủ giữa buổi chiều. Không còn người thức trong ngày kỷ niệm mất ngủ. Từ hôm ấy ngày mất ngủ của thị trấn được chuyển thành ngày ngủ.

Kỷ niệm ngày mất ngủ đầu đời !

About daysss


Bình luận về bài viết này